Em đôi lúc vẫn bâng quơ nhớ lại những điều đã xảy ra rất lâu về trước... thích ngồi ôn lại kỷ niệm đã qua, nhớ lại những khoảnh khắc nào đó đã từng trải qua.. Nhiều sự kiện dường như được ghi nhớ một cách sống động hơn tất cả các sự kiện khác, chẳng hạn như em vẫn nhớ như in lần đầu em gặp anh đúng 3 năm trước... một buổi chiều đầu năm đầy nắng, còn nhớ rõ trang phục cuả chúng ta, những câu từ đã nói, những bước chân trên cầu thang của khu tập thể cũ, tới quán cafe yêu thích nhất cuả em, mà nơi đó tới nay cũng không còn tồn tại nữa, còn chúng ta, có lẽ cũng chẳng hơn gì. Cũng may mắn thay, trí nhớ của chúng ta dường như cũng lựa chọn, ghi nhớ tốt hơn những chuyện vui và dường như quên đi nhanh hơn với những chuyện buồn thì phải !
Hôm nay mở tủ tình cờ thấy chiếc cardigan màu vàng từng mua trong đợt giảm giá nào đó, em còn chưa mặc đến...cảm thấy áy náy vì nó bị “bỏ rơi” nên em cất công sắp riêng một bộ đặc biệt “tông xuyêt tông” và đầy chất “retro” để chút xuống phố thả bộ đi mua tạp chí thời trang và sau đó là buổi hẹn càfe buôn chuyện “thị phi” với bạn bè.
Kết hợp nó với một chiếc áo không tay bằng lụa tông màu tối hơn mặc bên trong, quần màu beige xếp ly chất liêụ mềm và mát, đôi giày buộc dây hơi nam tính tuy nhiên khi đi bộ cảm giác sẽ rất thoải mái và tự do, đặc biệt thích hợp khi cho 2 tay vài túi quần để đi lại ngó nghiêng. Thích nhất là cặp kính gọng sừng “đồ độc” - nó khiến em cảm thấy mình đích thị là kẻ lang thang đầy ngẫu hứng giữa biển người tấp nập cuả thành phố này.
Và rồi chẳng hiểu tại sao chân em lại bước qua nơi đó...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét